Bước tới nội dung

Thành viên:Vungocquanghuy

Bách khoa toàn thư mở Wikipedia

Xin chào! Liên hệ với tôi tại: vubaohuy7d@gmail.com hoặc https://twitter.com/VuNgocQuangHuy

Vungocquanghuy
Nơi ởSơn Tây, Hà Nội, Việt Nam
SinhNgày 16 tháng 2, 1990
Giới tínhNam
Ngôn ngữ
Ngôn ngữ biết nói
viThành viên này sử dụng tiếng Việt như ngôn ngữ mẹ đẻ.

en-3This user can contribute with an advanced level of English.

ko-1이 사용자는 간단한국어를 말할 수 있습니다.
Sở thích
Nhạc ưa thích
Màu ưa thích
  Đỏ
Độ nghiện WikipediaChưa kiểm tra

Thời gian trôi nhanh quá

[sửa | sửa mã nguồn]

Thoáng cái mà đã hết cấp 3, đã 18 tuổi, đã phải chịu trách nhiệm với mọi hành vi của bản thân. Tưởng như đã quên được thật rồi mà sao vẫn còn lưu luyến. Mà sao vẫn còn nhớ. Trong thầm lặng thôi. Cậu không bao giờ hiểu được đâu.

Con gái thật khó hiểu

[sửa | sửa mã nguồn]

Ừ tớ thích cậu đấy, có vấn đề gì không nhở? :3

Hà Nội lại lạnh rồi. Đi đường hoa sữa rơi đầy. Tớ lại nhớ khi trước mà buồn. Tất cả mọi người giờ đều đã có người mới rồi. Chỉ còn mỗi tớ. Sao tớ không thể giống như mọi người được? Sao bao nhiêu năm cuộc đời mà tớ vẫn một mình? Sao tớ khác những người xung quanh? Tớ đã cố để hòa đồng rồi mà vẫn không thể như mọi người được.

MY TRIP TO HUONG (VIẾT CHO ĐỠ QUÊN)

[sửa | sửa mã nguồn]

Hè này tớ được đi chơi chùa Hương một mình. Hôm đấy chả hiểu sao tớ lại cực muốn được đi chơi linh tinh đâu đó, mà ở HN chẳng còn mấy chỗ hay nên tớ chọn bừa một nơi, chủ yếu là để trốn khỏi tất cả mọi người. Hôm đấy tớ dậy từ sớm, 5 rưỡi đã lên xe đi Yên Nghĩa mà 9 giờ mới đến nơi. Nhảy xuống xe là tớ quất luôn hai cái bánh mỳ cho chắc rồi đi đâu thì đi, lúc ra đến bến đò thấy một lô người đang đứng đấy chờ người, chắc họ thấy mình đẹp trai có học nên rủ đi cùng luôn, không thèm chờ mấy người kia nữa. Đò 5 người thì có tận 3 đoàn khác nhau, mà lạ hơn nữa lại có hai ông chú miền Nam, hai bà chị miền Trung rồi được cả thằng đực Hà Nội. Dù đi một mình nhưng mà cảnh đẹp quá nên tớ cũng chả quan tâm lắm đến việc mấy người kia đang bắt đầu làm quen tán phét với nhau, đúng là: "Nhìn quanh một mình đơn côi/ Nhưng mà cảnh đẹp chao ôi hữu tình!" Đi đò xong là tớ vội phóng một mạch lên chùa luôn, cuốc bộ chứ chả thèm mua vé cáp treo, mồm thì nói là tim người ta mình còn dám leo vào nói gì đến cái núi này, nghe chừng oai phong khí thế lắm (nhưng mà thực ra là do tiếc tiền). Leo đến chùa thì cũng mất gần 5 chục tiền nước. Xuống dưới động là tớ vào khấn luôn. Nào là cho con thông minh học giỏi. Gia đình bố mẹ mạnh khỏe tấn tới. Nào là cho con đỗ đại học, rồi xin phù hộ cho con sau được làm Tư lệnh, cho con là Ủy viên Trung ương blabla. Không biết xin thế có tính là chạy chức chạy quyền không nữa nhưng mà nghe nói chùa Hương thiêng lắm, cầu gì là được đấy. Mà đúng là cầu được ước thấy luôn, xuống dưới đánh chén xong là gặp ngay một em (có lẽ người Sing) có một nụ cười thiên thần. Em chắc kém tớ hai ba tuổi, lúc nào cũng nhí nhảnh líu lo, ngực tớ đập rộn cả lên, lúc tớ quyết định xong là sẽ ra hỏi fb ẻm thì em đã nhảy lên đò đi về rồi. Tiếc ghê. Đến bây giờ tớ vẫn còn nhớ nụ cười đấy. Ngồi chờ gần tiếng thì mới chợt giật mình là hình như xe buýt chỉ đến 5 giờ là chuyến cuối, trong khi bây giờ đã gần 4 giờ mà mấy ông bà kia vẫn chưa chơi xong. Dù biết mình vô duyên vl nhưng mà tớ vẫn phải gọi điện bảo chú xuống nhanh nhanh hộ cháu cái, chờ mãi mới thấy hai ông Xì Gòn với hai bà Nghệ An khoác tay nhau đi xuống. Đi đò ra thì đã hết xe. Trời lại sắp mưa, hôm đấy Hà Nội mưa to. Mà đến lúc đấy tớ mới ý thức được là chỗ tớ đang đứng nó hẻo lánh thế nào, nó như kiểu Mù Cang Chải của Hà Nội ấy, cách trung tâm gần sáu chục cây! May thay hai ông chú kia rủ lòng thương, chắc cũng lại vì tớ đẹp trai nên đã cho tớ đi nhờ xe ra đến chỗ bắt được buýt, mình đội ơn hai ổng vl luôn, không có ổng chắc mình ở lại Hương mất. Thế mà đen vẫn chưa hết, lên chuyến xe buýt thì đứng gãy cả chân, mà ông chủ xe nói tỉnh bơ: "xe này ghi là đi Mỹ Đình nhưng mà tau chỉ chở chúng mày đi Hà Đông thôi, thích thì tự đi taxi". Phát đấy tưởng chết, nhưng mà sau mãi rồi cũng về được đến nhà, hú vía cứ tưởng lại phải ngủ lại Mỹ Đình trong trời mưa bão. Đúng là đẹp trai nó khác, làm gì cũng có người giúp.

Kỉ niệm buồn

[sửa | sửa mã nguồn]

Ôi cậu đã thích một người khác rồi à? Chóng vánh quá! Hụt hẫng quá! Tớ cảm thấy thật bất ngờ, sau những gì cậu đã nói và những gì cậu đã thể hiện ra. Tớ đã tin rằng cậu là một con người thật sắt đá và lí trí. Nhưng mà điều gì muốn đến rồi thì sẽ đến thôi. Cậu đã thay đổi rồi. Thay đổi rất nhiều. Cậu không còn giống người mà tớ dành tình cảm rất nhiều trước đây nữa. Cậu khác rồi. Giờ tớ chỉ biết gặm nhấm lại chút kí ức còn lại về cậu thôi! Chúc cậu được hạnh phúc và trân trọng.

Tớ có tồn tại Lim?

[sửa | sửa mã nguồn]

Tớ là một đứa trẻ con mộng mơ, hay có những mơ tưởng hão huyền về một tương đẹp và một cuộc sống như bao người mong ước.

Nhưng mà, giờ tớ thấy tớ đã lớn hơn phần nào rồi.

Một trong những thất bại trong sự nghiệp đầu đời.

Những ngày cuối cấp hai, háo hức vì mình sắp được học một lớp chuyên Toán, môn chuyên mà mình yêu thích. Các thầy cô trước đều đã dạy tớ rằng, để giỏi một thứ gì đó, ta phải thực sự yêu thích nó trước đã.

Tớ cũng dần có cảm tình, và bắt đầu yêu Toán từ lúc tớ vào năm lớp sáu.

Nhưng rồi bốn năm sau, tớ vỡ mộng, tớ bị một tảng đá lù lù chắn trước mặt. Người thầy dạy chuyên Toán của tớ là một con người thực dụng, khả năng kém cả về chuyên môn lẫn cách giảng dạy. Nhưng quan trọng hơn cả, ông không là một con người yêu thích môn Toán, mà chỉ học Toán một cách thực dụng, và cũng truyền lại cho bọn tớ những điều ấy.

Ông luôn tìm cách ngăn trở bọn tớ theo đuổi con đường mình đã chọn là một học sinh yêu Toán. Hơn nữa, dù ông cũng không nhận ra là mình không có khả năng, mà ngược lại còn tự phụ vì chút kiến thức ít ỏi của mình, ngăn cản chúng tớ tiến ra biển lớn để thu thập những tri thức quí giá của những con người xuất chúng.

Giờ đây, tình yêu trong tớ đang bị hãm lại, và bị chặn trước bởi một tảng đá to lớn biết nhường nào. Như một dãy số tăng, nếu tớ bị chặn, thì theo Weierstrass, tớ có giới hạn, và dù tớ cố gắng thế nào, tớ cũng sẽ không thể chạm đến cái giới hạn đó. Do vậy, điều tớ cần làm có lẽ là loại bỏ cái bị chặn đó càng sớm càng tốt, tớ không muốn phải là một dãy số phải tuân theo tiêu chuẩn Cauchy, tớ muốn mình là một dãy vô hạn, khai thác hết tiềm năng của mình.

Tớ sẽ cố.


Không gì cả

[sửa | sửa mã nguồn]

Mặc kệ bao kết thúc không có hậu về chuyện đơn phương một người đã thuộc về ai đó, tớ vẫn thích cậu biết bao. Cậu biết điều đó và chẳng nói gì.

Chúng mình tản bộ vào những buổi sớm của hè. “Như hai người bạn.” Tớ nói. “Như hai người bạn.” Cậu gật đầu. Giữa ngã ba, tớ luôn đưa cậu về tận nhà, nhìn bóng cậu khuất sau con ngõ rợp bóng cây, rồi mới quay lưng bước đi. Mùa hè đó của tớ là cậu.

Tất nhiên, cậu thuộc về bạn ấy. Và như những gì tớ đã biết trước khi liều lĩnh vào thứ tình cảm này, cậu lặng im tắt bóng trước những câu hỏi của tớ. Cậu đi du học, cùng với lời hứa cả hai sẽ viết thư cho nhau. Thật nhiều. Tớ đã tin mình có thể kháng cự lại khoảng cách và thời gian. Vì điều gì cho sau này, tớ chẳng biết nữa. Chỉ biết hiện tại có vậy. Có một người để yêu thương và dõi về. Và hy vọng về sự hồi đáp bất chợt một lúc nào đó.

Vẫn vậy thôi, cậu thuộc về bạn ấy. Và như lẽ thường tình, tớ là người thôi viết thư cho cậu trước. Dù đã hứa hẹn bao điều. Dù cậu đã hồi âm và mong chờ thư của tớ bao nhiêu. Tớ nhận ra cậu nhớ về tớ hơn một người bạn và tớ thôi nhớ về cậu như một người thương. Thật chênh vênh. Thứ chênh vênh ích kỉ của từng người, bởi chúng mình đã cuốn theo thật nhiều thứ khác. Mùa hè đã qua rồi. Cậu ở bên bạn ấy, và tớ vẫn ở đây. Chúng mình lại tản bộ vào những buổi sớm của hè. “Như hai người bạn.” Tớ nói. “Như hai người bạn.” Cậu gật đầu. Giữa ngã ba, tớ dừng lại và chần chừ. Cậu quay lưng và bước đi. Tớ với theo. “Này, mọi chuyện không còn như trước nữa phải không?” “Ừ.” Cậu cười, nụ cười của mùa hè năm ấy. “Tớ cảm thấy có lỗi quá. Tớ đã từng đi về tận nhà cùng cậu, và giờ thì…” “Không sao, không sao mà. Cậu có việc bận thì cứ về trước đi.” Cậu nói. “Nhưng mà…” Tớ lưỡng lự hai giây. “Ừ, đúng là cậu bận mà. Nên về đi. Nào!” Cậu hớn hở dặn tớ về. Giây phút ấy tớ nhận ra mình đã nhớ tình cảm của tớ dành cho cậu trước đây biết bao nhiêu. Sau từng ấy thời gian, chúng mình vẫn là bạn. Tình bạn giờ đã không còn vương chút lao xao. Mùa hè này của chúng mình là riêng mỗi người.

Tại sao phải dằn vặt và vật vã khi đơn phương? Nếu đơn phương là vậy thì tớ thấy mình vẫn còn ích kỉ và tô hồng cho nỗi buồn của mình thêm lắm. Cảm ơn cậu đã ở bên và bao dung cho tớ. Để tớ có thể chấp nhận sự thật chúng mình không dành cho nhau. Để bây giờ cả hai vẫn là bạn tốt.

Đã có lần trong một buổi sáng cùng nhau, tớ hỏi rằng kí ức ở trong tâm trí cậu rõ ràng nhất về sân bóng ở Ams là gì? Cậu suy nghĩ mất vài giây, và trả lời tớ, đó là cậu và bạn ấy nằm bên nhau vào một chiều đông. Tớ chỉ cười, và bảo rằng kí ức rõ ràng nhất của tớ về sân bóng ở Ams là những sáng sớm đầu năm một mình ngắm chuồn chuồn bay. Những con chuồn chuồn đập cánh trong im lặng. Những lặng im đập cánh trong đám chuồn chuồn.


Điều xinh đẹp nhất của mùa hè là summer crush

[sửa | sửa mã nguồn]

Điều xinh đẹp nhất của mùa hè là summer crush.

Cuộc sống của cậu đang trôi qua yên ả. Thế rồi, một làn gió nhẹ khẽ vụt qua. Cậu gặp một người mà mình không thể rời mắt khỏi, một người hoàn toàn khác với những người mình quen trước đây. Cậu gặp một người làm cho tất cả những quy tắc và chuẩn mực sống ngớ ngẩn của cậu lung lay, một người khiến cậu dũng cảm bước ra khỏi vùng an toàn của bản thân mình. Và vậy là cậu có summer crush. Summer crush ngắn ngủi và chỉ kéo dài cùng lắm là mười ngày. Thế nhưng, summer crush đã làm tớ thấy được rất nhiều khía cạnh của bản thân mình mà trước đây mình chưa từng nghĩ tới. Với summer crush, tớ đã học cách nhìn nhận mỗi người sâu hơn là ấn tượng đầu nông cạn. Với summer crush, tớ nhận ra điều gây ấn tượng mạnh nhất của mỗi chúng ta là khí phách chứ không phải những tiêu chuẩn hời hợt về ngoại hình như là cao tầm này, tóc tai và ăn mặc như thế kia. Với summer crush, tớ thấy lần đầu tiên mình thực sự tâm huyết với những vấn đề mình thảo luận, lần đầu tiên mình vượt qua nỗi sợ hãi của bản thân để can đảm làm điều gì đó đúng đắn. Và đặc biệt, summer crush làm tớ biết rằng, sau tất cả những khó khăn và tổn thương mình đã trải qua, mình thực sự vẫn còn có thể tin tưởng và quý mến ai đó thật lòng.

Tớ nghĩ mỗi người chúng ta đều có những summer crush như thế, những người tuy chỉ lướt qua đời mình trong một vài giây ngắn ngủi nhưng lại khiến ta thay đổi và ngẫm nghĩ rất nhiều. Và rồi một ngày, khi summer crush kết thúc, chúng ta sẽ hụt hẫng và tiếc nuối mà nghĩ về những tháng ngày này, những xúc cảm này. Nhưng cậu à, chẳng phải tình chỉ đẹp khi tình còn dang dở hay sao?

Thực ra, tớ viết bài này là để nhắc nhở mình thôi tiếc nuối về summer crush…

Không tiêu đề

[sửa | sửa mã nguồn]

Nhiều lúc tớ thấy tớ thật tham lam.


Xa cậu một năm, và gần với những người con giá khác.

Tớ cố để giữ cho mình không có một cảm xúc gì với những người kia.

Nhưng tớ không thể luôn luôn giữ mình như vậy được.

Đôi khi tớ thật yếu lòng.

Một chút cảm xúc thoáng qua với một người khác. Bạn ấy ở trước mặt tớ. Tươi rói. Đầy cảm xúc. Tớ không kìm được lòng mình. Có những lúc tớ muốn gần bạn ấy.

Nhưng không phải luôn luôn vậy.

Tớ biết mối quan hệ của chúng mình là không có gì. Tớ hoàn toàn tự do, không bị điều gì ngăn cấm.

Nhưng tại sao tớ cứ giữ lòng mình hướng về cậu nhỉ?

Điều này thì có lẽ Chúa mới biết được.


20 TRÍCH DẪN HAY VỀ CUỘC SỐNG NÊN GHI NHỚ

[sửa | sửa mã nguồn]

1. Đừng bao giờ chia sẻ những bí mật của bạn với bất cứ ai vì nó có thể hủy hoại bạn. Đây có lẽ là lời khuyên quan trọng nhất đời.

2. Đừng kể rắc rối của bạn cho bất cứ ai. 20% chẳng quan tâm, còn 80% thì vui mừng vì bạn gặp chuyện.

3. Cuộc sống cũng tương tự như một trò đấm bốc. Thất bại không được tuyên bố khi bạn ngã xuống mà là khi bạn từ chối “đứng dậy”!

4. “Cái tôi” chính là thứ duy nhất hủy hoại một mối quan hệ. Hãy là một người trưởng thành, buông bỏ cái tôi của chính mình.

5. Niềm tin chính là bước đi bước đầu tiên ngay cả khi bạn không nhìn thấy toàn bộ chiếc cầu thang.

6. Một đứa trẻ hỏi Thượng đế: “Nếu mọi thứ đều đã được viết vào số mệnh vậy tại sao con phải ước?”

Thượng đế mỉm cười và trả lời: “Có thể một số trang ta đã viết như con ước.”

7. Chiếc túi rỗng dạy bạn một triệu điều trong cuộc sống nhưng chiếc túi đầy lại làm hỏng bạn trong một triệu cách.

8. Những người sai luôn dạy bạn những bài học đúng trong đời. Đó gọi là kinh nghiệm sống.

9. Tất cả mọi thứ chỉ quý giá tại 2 thời điểm: Trước khi có được và sau khi mất đi.

10. 2 điều mang lại hạnh phúc và thành công trong cuộc sống: Cách bạn xoay xở khi không có gì và thái độ của bạn khi bạn có mọi thứ.

11. Hai nơi giá trị nhất trên thế giới: Nơi đẹp nhất trong suy nghĩ của một người và nơi an toàn nhất trong lời cầu nguyện của một người.

12. Thành công là gì? Đó là khi những bức ảnh của bạn được tải lên Google thay vì trên Facebook.

13. Thái độ tốt nhất chính là: “Lưng của tôi không phải là một hộp thư thoại. Vui lòng nói bất cứ điều gì bạn muốn trước mặt tôi.”

14. Hãy hướng về phía mặt trời và bạn sẽ không bao giờ nhìn thấy bóng tối.

15. Chừng nào ta chưa tha thứ cho những người đã làm ta tổn thương thì họ còn choán tâm trí ta chừng ấy.

16. Đừng chiến thắng người khác bằng tranh cãi. Hãy đánh bại họ bằng nụ cười của bạn. Bởi vì những người luôn muốn tranh cãi với bạn không thể chịu đựng được sự im lặng của bạn.

17. Hồi ức luôn đặc biệt. Đôi khi, ta bật cười vì nhớ lại những ngày mình đã khóc và đôi khi ta bật khóc vì nhớ lại những ngày mình đã cười.

18. Sự tin tưởng giống như một miếng dán. Tháo nó ra một lần, có thể dán lại lần nữa nhưng nó sẽ không còn dính chặt như lần dán đầu tiên.

19. Nếu giọt nước rơi xuống hồ, nó sẽ biến mất. Nhưng nếu rơi xuống lá sen, nó sẽ tỏa sáng như một viên ngọc. Rơi giống nhau nhưng ở cùng ai mới là điều quan trọng.

20. Mọi thứ về tương lai đều không chắc chắn, nhưng có một điều chắc chắn: Thượng đế đã sắp đặt ngày mai của tất cả chúng ta. Hiện tại chúng ta phải tin tưởng Người và trong vấn đề này, bạn phải hết sức kiên nhẫn.


Càng ngày có càng nhiều người dùng facebook (fb)

FB có mặt ở khắp mọi nơi. Tại nhà hàng, khách sạn cho đến những quán ăn bình dân. Từ trường học cho đến nhà chùa, tu viện. Từ trong nhà ra ngoài phố. Từ các siêu thị đến các quán gió vỉa hè. Đâu đâu cũng thấy người ta dùng fb. Không kể già, trẻ, gái trai, nghề nghiệp, tôn giáo, ở Việt Nam, đi đâu cũng thấy fb.

Thấy hai cặp đôi ngồi với nhau tại một nơi rất lãng mạn, trên tay mỗi người là một chiếc điện thoại. Thấy cô giáo ngồi với học sinh, mỗi người tay đang vuốt vuốt cái màn hình. Thấy ông và cháu đang ngồi với nhau, mỗi người nhìn vào cái màn hình xanh của mình.

Họ dùng fb để kết nối với nhau, để trò chuyện, để chia sẻ cảm xúc, qua đó họ cảm thấy con người lại gần với nhau hơn.

Nhưng chúng ta không biết rằng, dùng fb đang có tác dụng ngược lại, đẩy con người chúng ta xa. Chúng ta chỉ dành thời gian để lên fb mà không có thời gian để trò chuyện ngoài đời thực. Chúng ta tặng nhau những câu nói xã giao, những lời khen giả dối.

Mình đang cảm thấy thật bức bối mỗi khi ra đường thấy những người cầm trên tay điện thoại lướt fb.

Thật đáng buồn thay!

Mình đã bỏ fb từ đó.