Thành viên:Nguyễn Ngọc Phú
[[1]] Nguyễn Ngọc Phú
Rồi một ngày ta chợt nhận ra
Rồi một ngày ta chợt nhận ra
Tình yêu đến nhẹ nhàng như cơn gió thu
Ùa về thay cành lá úa
Thầm ơn người, người đã mang đến tình yêu!
Rồi một ngày ta chợt nhận ra
Nỗi buồn qua đi
Hy vọng và niềm tin chợt đến
Xua tan bao hoài nghi và thắp sáng niềm tin
Rồi một ngày ta chợt nhận ra
Cuộc sống đã cho ta
Nhiều hơn những gì ta muốn
Gia đình, bè bạn và những ngày vui
Rồi một ngày ta chợt nhận ra
Thế giới quanh ta một màu xanh bất tận
Những cuộc đời hồng và những con tim cháy bỏng
Thầm ơn đời! ôi cuộc sống mến yêu.
P.GH
Ta yêu bằng hiện tại của em!
Ngày hôm qua của em đã là quá khứ
Ta không hiện diện trong quá khứ ấy
Thì cớ gì trách hờn ngày hôm qua?
Ta yêu em bằng hiện tại của em!
Dẩu em nhớ hay quên chuyện hôm qua đã củ.
Em hôm nay sẽ bên ta mãi.
Chuyện hôm qua xem là kỷ niệm nhé em!
Ta yêu em bằng hiện tại của em!
Hình dung em là người duy nhất
Của ta của em và thế giới quanh ta
Và như thế ta yêu em bằng tình yêu thứ nhất.
Ta yêu em bằng hiện tại của em!
Ngày hôm qua sẽ mãi là ngày xưa.
Và hôm nay con người ấy, nhan sắc ấy và tình yêu ấy
Sẽ luôn mới khi ta yêu bằng hiện tại của em.
P.GH
[sửa] xin vĩnh biệt em đoá hướng dương!
[1]
Sáng nay đọc bài báo bất chợt chạnh lòng về số phận của cô bé Lê Thanh Thuý. Xin tặng em mấy câu thơ chúc những ước mơ lúc sinh thời của em sẽ thành hiện thực.
Vĩnh biệt em, một đoá hướng dương
Lung linh trong nắng giữa đời thường
Thân gầy em gánh cành hoa lớn
Dâng hết cho đời ngàn sắc hương
Em đi để lại bao luyến tiếc
Xin em nhận lấy triệu tình thương.
P.GH
Lấy từ “http://vi.wikipedia.org/wiki/Th%E1%BA%A3o_lu%E1%BA%ADn_Th%C3%A0nh_vi%C3%AAn:Phu230778”