Bước tới nội dung

Thành viên:Huynh Huong Tieu

Bách khoa toàn thư mở Wikipedia

Bà Huỳnh Tiểu Hương sinh năm 1968 tại An Giang Châu Đốc theo giấy tờ cha mẹ nuôi, khi chào đời bà đã bị cha mẹ bỏ rơi, bà sống với bà nội, lớn lên 7 hoặc 8 tuổi bà nội cho một cặp vợ chồng làm con nuôi, sau đó bà ở được một thời gian ngắn bà đã bị cha nuôi hãm hại, rồi cuối cùng bà được cứu ra và bà đã sống trên các ga tàu bến xe,để sống qua ngày, trong thời gian sống lang thang bà đã gặp được những người đi đãi vàng, tìm trầm ở rừng sâu, dẫn bà đi theo để làm việc kiếm bữa cơm ăn qua ngày, nhưng không ngờ bà đã bị chúng hành hạ, hãm hiếp, hàng ngày bà bị lên lên những cơn sốt, không thuốc men và quần áo, bà đã tìm cách trốn ra khỏi vùng sâu nước độc, bà đã đi bộ hàng tháng trời về đồng bằng, hai chân không dày dép một bộ quần áo rách, bà nhịn đói, tìm là cây rừng ăn qua bữa và uống nước suối qua ngày, cuối cùng bà cũng về tới đồng bằng. bà tiếp tục sống với cảnh màn trời chiếu đất, lấy bến xe, bến chợ, nghĩa trang là nơi lưu trú an toàn, ngày bà đi rửa chén bán bánh mỳ cho các chủ để kiếm cơm ăn rồi từ từ bà đi dạt trên chuyến tàu bắc nam. bà vào đến Đồng nai đi cạo mũ cao su thuê, để đổi lấy chén cơm, bà đã bị hãm hiếp mang thai sanh một đứa con, nhưng vì hoàn cảnh nghèo khổ không có quần áo mặc cơm ăn, nên cháu bị bệnh liên tục, cháu đã được môt người cùng hoàn cảnh nói ẵm đi bác sỹ, ẳm đi mãi không quay trở lại, sau đó bà như một người mất tất cả tinh thần lang thang vào tới thành phố Sài Gòn mong tìm được đứa con của mình con không thấy đâu. bà lại tiếp tục ngủ tại các công viên, và số 46 và 50 đường Nguyễn Huệ bà đã bị các đấng đua xe cột tay chân bà vào hai chiếc xe đu võng và chạy ra tới cầu Sài Gòn, những phút giây ấy làm cho bà không thể naò quên và khiếp sợ, đã quãng bà xuống cầu Sài Gòn, dù ba không biết bơi, nhưng may mắn bà đã nhũi vào tới bờ, có một người phụ nữ cứu bà tưởng gặp đại ân nhân cứu bà cho bà được sống, nhưng nào ngờ, nơi ấy là một chốn lấu xanh, để phục vụ cho các tài xế xe., trong thời gian bắt bà phục vụ khách bà đã may mắn gặp ông khách tốt bụng cứu bà và đưa bà đi ra khỏi địa bàn, bà trở về lại Sài Gòn, bà ra quán cofe số 2 Nguyễn Huệ để sống lang thang cùng các bạn bụi đời, bà phụ bán nước, thuốc lá bà đã được một quý ân nhân giúp đỡ cho bà 1 ngày 2000 đồng để bà mua cơm ăn, nhưng bà không ăn bà đã dùng số tiền ấy giúp bạn bè mua thuốc lá bán, để không bị người khác coi thường dù là chủ của 2000 đồng nhưng đó là rất giá trị. sau đó bà được sự tin tưởng,của vị ân nhân vào năm 1987 bà đã được Ông giúp bà 20 cây vàng bà đã dùng số vàng ấy buôn bán kinh doanh địa ốc..