Bước tới nội dung

Simeon Sakskoburggotski

Bách khoa toàn thư mở Wikipedia
(Đổi hướng từ Simeon II của Bulgaria)
Simeon Sakskoburggotski
Симеон Борисов Сакскобургготски
Simeon in 2015
Chức vụ
Nhiệm kỳ24 tháng 7 năm 2001 – 17 tháng 8 năm 2005
Tiền nhiệmIvan Kostov
Kế nhiệmSergey Stanishev
Thông tin cá nhân
Sinh16 tháng 6, 1937 (87 tuổi)
Vrana Palace, Sofia, Vương quốc Bulgaria
Đảng chính trịĐộc lập (2009–nay)
Đảng khácPhong trào quốc gia vì sự Ổn định và Tiến bộ (2001–2009)
Cha mẹBoris III của Bulgaria
Giovanna của Ý
Con cáiKardam, Thân vương xứ Tarnovo
Kyril, Thân vương xứ Preslav
Kubrat, Thân vương xứ Panagyurishte
Konstantin-Assen, Thân vương xứ Vidin
Vương nữ Kalina, Nữ công tước xứ Murany
Alma materValley Forge Military Academy and College
Sa hoàng Bulgaria
Tại vị28 tháng 8 năm 1943 – 15 tháng 9 năm 1946
Hội đồng nhiếp chính
Nhiếp chính
See list
Tiền nhiệmBoris III
Kế nhiệmChế độ quân chủ bị bãi bỏ
Vasil Kolarov (as Quyền Tổng thống)
Premiers
Thông tin chung
Hoàng tộcSachsen-Coburg và Gotha-Koháry
Tôn giáoChính thống giáo phương Đông
Chữ kýChữ ký của Simeon Sakskoburggotski

Simeon Borisov Sakskoburggotski (tiếng Bulgaria: Симеон Борисов Сакскобургготски, chuyển tự Simeon Borisov Sakskoburggotski, [simeˈɔn boˈrisof sakskoburˈɡɔtski]; sinh ngày 16 tháng 6 năm 1937) là một chính trị gia người Bulgaria, và là sa hoàng cuối cùng của Vương quốc Bulgaria với vương hiệu là Simeon II từ 1943 đến 1946.[1] Ông được sáu tuổi khi cha ông là Boris III của Bulgaria qua đời năm 1943. Quyền lực hoàng gia được thực thi bởi một hội đồng nhiếp chính thay mặt ông do chú của Simeon là Kiril, Thân vương xứ Preslav, Tướng Nikola Mihov và thủ tướng Bogdan Filov lãnh đạo. Năm 1946, chế độ quân chủ bị bãi bỏ bởi cuộc trưng cầu dân ý, và Simeon bị buộc phải sống lưu vong, lúc đó ông mới 9 tuổi.

Ông quay trở về Bulgaria vào năm 1996, thành lập đảng chính trị Phong trào Quốc gia vì Ổn định và Tiến bộ (NMSP), được bầu và giữ ghế Thủ tướng Cộng hòa Bulgaria từ tháng 7 năm 2001 đến tháng 8 năm 2005.[2] Trong cuộc bầu cử tiếp theo, với tư cách là lãnh đạo của NMSP, ông đã tham gia vào chính phủ liên minh với Đảng Xã hội Bulgaria. Năm 2009, sau khi NMSP không giành được ghế nào trong Quốc hội, ông rời bỏ chính trường.

Ông, cùng với Đức Đạt Lai Lạt Ma thứ 14, là một trong hai người duy nhất còn sống từng là nguyên thủ quốc gia từ thời Thế chiến thứ hai, mặc dù cả hai đều giữ vai trò chủ yếu mang tính biểu tượng trong quan điểm chính phủ của họ.

Gốc gác hoàng gia

[sửa | sửa mã nguồn]
Vương tử Simeon khi còn nhỏ
Vương tử Simeon của Bulgaria

Simeon là con trai của Sa hoàng Boris III của BulgariaGiovanna của Ý. Sau khi sinh, Boris III cử một sĩ quan không quân đến sông Jordan để lấy nước cho lễ rửa tội của Simeon theo đức tin Chính thống giáo.[3]

Simeon có dòng máu từ 2 hoàng gia đang cai trị ở châu Âu đương thời khi sinh ra đời, vì mẹ của ông là vương nữ Giovanna của Ý đến từ Vương tộc Savoia, là người con thứ 5 và con gái thứ 4 của Vua Vittorio Emanuele III của Ý và vợ Vương hậu Elena, Thân vương nữ của Thân vương quốc Montenegro. Còn họ nội của ông là Vương tộc Sachsen-Coburg và Gotha-Koháry, một chi nhánh của Nhà Sachsen-Coburg và Gotha lớn hơn cũng đang cai trị Vương quốc BỉVương quốc Anh.

Trị vì đất nước thông qua hội đồng nhiếp chính

[sửa | sửa mã nguồn]

Simeon được chỉ định lên ngôi vào ngày 28 tháng 8 năm 1943 sau cái chết của cha ông, người vừa trở về Bulgaria sau cuộc gặp với Adolf Hitler.[4][5] Vì Simeon mới 6 tuổi nên chú của ông là Thân vương Kiril, Thủ tướng Bogdan FilovTrung tướng Nikola Mihov của Quân đội Bulgaria được bổ nhiệm làm nhiếp chính.[6]

Dưới thời cha mình, Bulgaria gia nhập Phe Trục trong Thế chiến thứ hai nhưng vẫn giữ được quan hệ ngoại giao với Liên Xô. Tuy nhiên, vào ngày 5 tháng 9 năm 1944, Stalin tuyên chiến với Bulgaria và ba ngày sau, Hồng quân tiến vào đất nước này mà không gặp phải sự kháng cự nào. Vào ngày hôm sau, 9 tháng 9 năm 1944, Thân vương Kyril và các nhiếp chính khác bị lật đổ trong một cuộc đảo chính do Liên Xô hậu thuẫn và bị bắt. Ba nhiếp chính, tất cả các thành viên của ba chính phủ cuối cùng, các đại biểu Quốc hội, người đứng đầu quân đội và các nhà báo lỗi lạc đều bị Cộng sản xử tử vào tháng 2 năm 1947.[6]

Lật đổ và lưu vong

[sửa | sửa mã nguồn]

Gia đình hoàng gia - Vương thái hậu Giovanna, Sa hoàng Simeon II và em gái là Vương nữ Maria-Louisa - vẫn ở Cung điện Vrana, gần thủ đô Sofia, trong khi 3 nhiếp chính mới được bổ nhiệm, tất cả đều là người Cộng sản (Todor Pavlov, Venelin GanevTsvetko Boboshevski). Ngày 15 tháng 9 năm 1946, một cuộc trưng cầu dân ý được tổ chức với sự có mặt của quân đội Liên Xô. Nó đề xuất bãi bỏ chế độ quân chủ và tuyên bố thành lập một nước cộng hòa. Số liệu chính thức cho thấy 95,6% tán thành việc chấm dứt 68 năm chế độ quân chủ.[7] Cuộc trưng cầu dân ý này thực sự đã vi phạm Hiến pháp Tarnovo, trong đó cho rằng bất kỳ thay đổi nào về hình thức nhà nước chỉ có thể được thực hiện bởi Đại Quốc hội do sa hoàng triệu tập.

Vào ngày 16 tháng 9 năm 1946, gia đình hoàng gia bị trục xuất khỏi Bulgaria và được phép mang theo một lượng lớn tài sản. Lần đầu tiên họ đến Alexandria, Ai Cập, nơi cha của Vương thái hậu Giovanna là cựu vương Vittorio Emanuele III của Ý đang sống lưu vong. Ở đó, vào năm 1951, Simeon học tại Victoria College, Alexandria (cùng với Thái tử Leka của Albania). Vào tháng 7 năm 1951, chế độ độc tài của Tướng Francisco Franco đã cấp quyền tị nạn cho gia đình ông đến Tây Ban Nha.[8]

Sự nghiệp giáo dục và kinh doanh

[sửa | sửa mã nguồn]

Madrid, Simeon học tại Lycée Français. Vào ngày 16 tháng 6 năm 1955, khi bước sang tuổi 18, theo Hiến pháp Tarnovo, Simeon sẽ đọc một bản tuyên ngôn trước người dân Bulgaria, tuyên bố rằng ông là Sa hoàng của Bulgaria và xác nhận ý muốn trở thành Sa hoàng của tất cả người dân Bulgaria và tuân theo các nguyên tắc trái ngược với các nguyên tắc của chế độ cộng sản khi đó đang cai trị Bulgaria. Năm 1958, ông đăng ký học tại Valley Forge Military Academy and CollegeHoa Kỳ, nơi ông được biết đến với biệt danh "Cadet Rylski số 6883",[6] và ông tốt nghiệp với quân hàm thiếu úy. Một lần nữa ở Tây Ban Nha (từ năm 1959 đến năm 1962), Simeon học luật và quản trị kinh doanh.[9]

Sau đó ông trở thành một doanh nhân. Trong 13 năm, ông là chủ tịch của công ty con Thomson ở Tây Ban Nha, một tập đoàn điện tử và quốc phòng của Pháp. Ông cũng là cố vấn trong lĩnh vực ngân hàng, khách sạn, điện tử và ăn uống.

Hôn nhân và hậu duệ

[sửa | sửa mã nguồn]

Vào ngày 21 tháng 1 năm 1962, cựu vương Simeon kết hôn với một quý tộc Tây Ban NhaDoña Margarita Gómez-Acebo y Cejuela, con gái của Hầu tước xứ Cortina. Họ có với nhau 5 người con - 4 con trai (Kardam, Kiril, Kubrat và Konstantin) và 1 cô con gái, tất cả đều kết hôn với người Tây Ban Nha.[6] Bốn người con trai của ông đều mang tên Sa hoàng Bungari (Bulgarian Tsars), con gái ông có tên Bungari, mặc dù chỉ có 4 trong số 11 đứa cháu của ông có tên Bungari (Boris, Sofia, Mirko và Simeon).

Sự nghiệp chính trị

[sửa | sửa mã nguồn]

Trở về Bulgaria

[sửa | sửa mã nguồn]

Năm 1990, chỉ vài tháng sau khi chủ nghĩa cộng sản sụp đổ, Simeon được cấp hộ chiếu mới của Bulgaria. Năm 1996, 50 năm sau khi chế độ quân chủ bị bãi bỏ, Simeon trở lại Bulgaria và được đông đảo người dân ở nhiều nơi chào đón. Vào thời điểm đó, ông không đưa ra bất kỳ thông báo hay động thái chính trị nào, như ông đã phủ nhận trong một cuộc phỏng vấn trên truyền hình (1990) là có bất kỳ khiếu nại nào về tài sản vật chất chống lại Bulgaria.[10] Tuy nhiên, những tình cảm xã hội này dần dần biến mất sau khi ông làm thủ tướng, với việc Simeon thực hiện các động thái nhằm lấy lại những khu đất rộng lớn hoặc tài sản bất động sản ở Bulgaria nằm dưới sự quản lý của chế độ quân chủ trước năm 1945.

Năm 2001, Simeon, lúc này lấy tên là Simeon Borisov Saxe-Coburg-Gotha, tuyên bố ông sẽ trở lại Bulgaria để thành lập một đảng chính trị mới, Phong trào Quốc gia Simeon II (sau đổi tên thành NMSP), chuyên về "cải cách" và tính minh bạch chính trị".[11] Simeon hứa rằng trong 800 ngày nữa người dân Bulgaria sẽ cảm nhận được những tác động tích cực rõ rệt từ chính phủ của ông và sẽ được hưởng mức sống cao hơn đáng kể.[12]

Đắc cử thủ tướng

[sửa | sửa mã nguồn]

NMSP đã giành chiến thắng áp đảo trong cuộc bầu cử quốc hội được tổ chức vào ngày 17 tháng 6 năm 2001, chiếm được 120 trong số 240 ghế trong Quốc hội và đánh bại hai đảng chính trị chính đã tồn tại từ trước. Simeon đã tuyên thệ nhậm chức Thủ tướng Bulgaria vào ngày 24 tháng 7, thành lập liên minh với đảng dân tộc Turkish, Phong trào vì Quyền và Tự do (MRF). Ông trao các chức vụ bộ trưởng trong chính phủ của mình chủ yếu cho các nhà kỹ trị và các chuyên gia kinh tế được đào tạo ở phương Tây.

Trong thời gian ông nắm quyền, Bulgaria đã gia nhập NATO sau khi đồng ý tham gia liên minh do Mỹ dẫn đầu chống lại Iraq. Năm 2002, ông nhận được Giải thưởng Con đường tới Hòa bình từ Tổ chức Con đường đến Hòa bình.[13]

Trong cuộc bầu cử năm 2005, đảng của Simeon đứng thứ hai và tham gia vào chính phủ liên minh lớn do Đảng Xã hội Bulgaria lãnh đạo và bao gồm cả Phong trào vì Quyền và Tự do. Simeon được trao chức vụ nghi lễ không chính thức là Chủ tịch Hội đồng Liên minh.[11]

Đảng chỉ nhận được 3,01% phiếu bầu và không có ghế trong cuộc bầu cử quốc hội năm 2009. Ngay sau đó, vào ngày 6 tháng 7, Simeon cũng từ chức lãnh đạo NMPP.[14]

Quan điểm về việc khôi phục chế độ quân chủ ở Bulgaria

[sửa | sửa mã nguồn]

Mặc dù chưa chính thức từ bỏ yêu sách giành ngai vàng Bulgaria, Simeon và gia đình đã tham gia vào các chiến dịch truyền thông được dàn dựng lâu dài và di chuyển khắp không gian chính trị Bulgaria. Ông đã sử dụng danh hiệu "Sa hoàng của người Bulgaria" trong các tuyên bố chính trị của mình trong thời gian sống lưu vong. Tuy nhiên, kể từ khi trở về Bulgaria, Simeon luôn tránh tiết lộ quan điểm của mình về việc khôi phục chế độ quân chủ Bulgaria, bất chấp tên ban đầu của đảng do ông lập ra lấy theo vương hiệu của ông - Phong trào dân tộc Simeon II.[15]

Simeon đã viết một cuốn tự truyện bằng tiếng Pháp với tựa đề "Simeon II de Bulgarie, un destin singulier" được phát hành tại Bulgaria vào ngày 28 tháng 10 năm 2014.[16] Nó được trình làng lần đầu tiên tại trụ sở của UNESCOParis vào ngày 22 tháng 10 năm 2014.[17][18]

Tước hiệu và phong cách

[sửa | sửa mã nguồn]
Simeon II
  • 16 tháng 6 năm 1937 – 15 tháng 9 năm 1946: His Royal Highness, Thân vương xứ Turnovo.[19]
  • 15 tháng 9 năm 1946 – nay: His Majesty, Sa hoàng Simeon II của người Bulgaria[20] (danh tự xưng và lịch sự).
  • 24 tháng 7 năm 2001 – nay: Simeon Saxe-Coburg-Gotha.[21]

Trong một thông cáo được công bố trên trang web của mình vào ngày 1 tháng 5 năm 2015, Tòa Thượng Phụ Bulgaria đã thông báo rằng Simeon Saxe-Coburg-Gotha sẽ được gọi là Sa hoàng của Bulgaria trong tất cả các dịch vụ công và tư được tổ chức tại các giáo phận của Giáo hội Chính thống Bulgaria.[22]

Vinh dự triều đại

[sửa | sửa mã nguồn]

Vinh dự nhà nước

[sửa | sửa mã nguồn]

Vinh dự các triều đại nước ngoài

[sửa | sửa mã nguồn]

Giải thưởng quốc gia

[sửa | sửa mã nguồn]

Giải thưởng nước ngoài

[sửa | sửa mã nguồn]

Vương hiệu

[sửa | sửa mã nguồn]
Huy hiệu chủ quyền Bulgaria (1943–1946)
Huy hiệu cá nhân của Simeon

Bảo trợ

[sửa | sửa mã nguồn]

Bảo trợ quốc gia

[sửa | sửa mã nguồn]

Bảo trợ nước ngoài

[sửa | sửa mã nguồn]

Tổ tiên

[sửa | sửa mã nguồn]

Tham khảo

[sửa | sửa mã nguồn]
  1. ^ “Simeon Saxecoburggotski | prime minister and former king of Bulgaria | Britannica”. www.britannica.com (bằng tiếng Anh). Truy cập ngày 17 tháng 12 năm 2021.
  2. ^ “Bulgaria”. BBC – Country Profiles. Lưu trữ bản gốc ngày 7 tháng 3 năm 2015. Truy cập ngày 14 tháng 4 năm 2015.
  3. ^ Kate Connolly (20 tháng 6 năm 2001). “Once upon a time in Bulgaria”. The Guardian. Lưu trữ bản gốc ngày 23 tháng 7 năm 2015. Truy cập ngày 22 tháng 7 năm 2015.
  4. ^ "Bulgarian Rule Goes to Son, 6. Reports on 5-Day Illness Conflict", United Press dispatch of 28 August 1943, in a cutting from an unknown newspaper in the collection of historian James L. Cabot, Ludington, Michigan
  5. ^ Theo Aronson, Crowns in Conflict, p. 202. London: John Murray (Publishers) Ltd., 1986. ISBN 0-7195-4279-0
  6. ^ a b c d Geoffrey Hindley, The Royal Families of Europe, p. 156. London: Lyric Books Ltd., 1979. ISBN 0-07-093530-0
  7. ^ Dieter Nohlen & Philip Stöver (2010) Elections in Europe: A data handbook, p. 375 ISBN 978-3-8329-5609-7
  8. ^ “History of King Simeon II”. King Simeon. Lưu trữ bản gốc ngày 3 tháng 7 năm 2017. Truy cập ngày 12 tháng 5 năm 2017.
  9. ^ Lilov 2013, tr. 89.
  10. ^ “Симеон: Нямам материални имуществени претенции към България”. quoted video in a follow-up conversation.
  11. ^ a b Lilov 2013, tr. 91.
  12. ^ Lilov 2013, tr. 93.
  13. ^ “The Path to Peace Foundation homepage”. Thepathtopeacefoundation.org\access-date=24 July 2015. Lưu trữ bản gốc ngày 14 tháng 10 năm 2006. Truy cập ngày 27 tháng 10 năm 2006.
  14. ^ “Симеон Сакскобургготски подаде оставка” (bằng tiếng Bulgaria). Труд. 6 tháng 7 năm 2009. Bản gốc lưu trữ ngày 8 tháng 7 năm 2009. Truy cập ngày 7 tháng 7 năm 2009.
  15. ^ “Will Bulgaria Become Monarchy Again?”. Truy cập ngày 16 tháng 3 năm 2022.
  16. ^ Un destin singulier. Paris: Flammarion. 29 tháng 10 năm 2014. ISBN 9782081314672.
  17. ^ “Simeon II of Bulgaria presents a preview of his autobiography at UNESCO”. UNESCO. 22 tháng 10 năm 2014. Lưu trữ bản gốc ngày 15 tháng 8 năm 2015. Truy cập ngày 22 tháng 7 năm 2015.
  18. ^ Simeón II de Bulgaria (1 tháng 6 năm 2016). Simeón II de Bulgaria. Ediciones Paraninfo, S.A. ISBN 9788484597285. Lưu trữ bản gốc ngày 12 tháng 8 năm 2016. Truy cập ngày 11 tháng 6 năm 2016 – qua Google Books.
  19. ^ “HIS MAJESTY KING SIMEON II – Royal Palace of Vrana”. Truy cập 10 tháng 1 năm 2024.
  20. ^ Biography: His Majesty King Simeon II of the Bulgarians – official website of H.M. Tsar Simeon II
  21. ^ “Letter from Prime Minister Simeon Saxe Coburg Gotha to President Bush (September 13)”. Bulgaria-embassy.org. 13 tháng 9 năm 2001. Bản gốc lưu trữ ngày 23 tháng 9 năm 2015. Truy cập ngày 22 tháng 7 năm 2015.
  22. ^ “Simeon Saxe-Coburg-Gotha Enthroned by Holy Synod – News – BULGARIAN NEWS AGENCY”. Bta.bg. Lưu trữ bản gốc ngày 18 tháng 7 năm 2015. Truy cập ngày 22 tháng 7 năm 2015.
  23. ^ a b c d e The Grand Master of the Bulgarian Orders – official website of H.M. Simeon II
  24. ^ a b c d e f g h i j k l m http://www.kingsimeon.bg/en/ Lưu trữ 29 tháng 2 2016 tại Wayback Machine, page with Simeon's honours Lưu trữ 27 tháng 1 2016 tại Wayback Machine
  25. ^ “Speech by King Simeon II at the ceremony of his award of the Stara Planina Order, Ist degree – H.R.H. King Simeon II”. Speech by King Simeon II at the ceremony of his award of the Stara Planina Order, Ist degree – H.R.H. King Simeon II. Lưu trữ bản gốc ngày 5 tháng 3 năm 2016. Truy cập ngày 28 tháng 2 năm 2016.
  26. ^ “One World magazine – COUBURGS”. Oneworld-bg.net. Lưu trữ bản gốc ngày 24 tháng 2 năm 2015. Truy cập ngày 22 tháng 7 năm 2015.
  27. ^ “Н.В. Цар Симеон II | Новини -> Симеон II получи най-високото отличие на Министерството на правосъдието”. Kingsimeon.bg. 26 tháng 5 năm 2009. Bản gốc lưu trữ ngày 23 tháng 2 năm 2015. Truy cập ngày 22 tháng 7 năm 2015.
  28. ^ “Queen Anne of Romania and Princess Lilian of Belgium followed by King... News Photo”. Getty Images. Lưu trữ bản gốc ngày 23 tháng 7 năm 2015. Truy cập ngày 22 tháng 7 năm 2015.
  29. ^ “The Royal family attended the reception on the occasion of the Day of St. John the Baptist, patron of the Order of Malta – H.R.H. King Simeon II”. The Royal family attended the reception on the occasion of the Day of St. John the Baptist, patron of the Order of Malta – H.R.H. King Simeon II. Lưu trữ bản gốc ngày 5 tháng 3 năm 2016. Truy cập ngày 28 tháng 2 năm 2016.
  30. ^ “The Majesties attended the celebrations of the 900th anniversary of the Sovereign Order of Malta – H.R.H. King Simeon II”. The Majesties attended the celebrations of the 900th anniversary of the Sovereign Order of Malta – H.R.H. King Simeon II. Lưu trữ bản gốc ngày 5 tháng 3 năm 2016. Truy cập ngày 28 tháng 2 năm 2016.
  31. ^ “MEMBERSHIP OF THE ROYAL ILLUSTRIUOS ORDER OF ST. JANUARIUS”. g/ The Royal House of the Two Sicilies. 2008. Bản gốc lưu trữ ngày 9 tháng 1 năm 2009. Truy cập ngày 26 tháng 10 năm 2008.
  32. ^ “Membership of the Constantinian Order”. g/ Sacred Military Constantinian Order of Saint George. 2008. Bản gốc lưu trữ ngày 5 tháng 3 năm 2012. Truy cập ngày 13 tháng 10 năm 2008.
  33. ^ “- YouTube”. YouTube.
  34. ^ “Цар Симеон II беше награден с почетния знак на Държавата Палестина | Н.В. Цар Симеон II”.
  35. ^ “SAINTANNA.RU – Кавалеры 1-й степени”. saintanna.ru. Bản gốc lưu trữ ngày 28 tháng 3 năm 2012.
  36. ^ “SAINTANNA.RU – List of recipients”. saintanna.ru. Bản gốc lưu trữ ngày 23 tháng 4 năm 2012.
  37. ^ “7 julio 1955 B. O. del E—Núm. 188” (PDF). 28 tháng 5 năm 2009. tr. 4084. Lưu trữ (PDF) bản gốc ngày 24 tháng 9 năm 2015. Truy cập ngày 23 tháng 9 năm 2015.
  38. ^ “BOE 238 de 02/10/2004 Sec 3 Pag 33224 a. 33224” (PDF). Boletin Oficial Del Estado. 2 tháng 10 năm 2004. Lưu trữ (PDF) bản gốc ngày 24 tháng 9 năm 2015. Truy cập ngày 23 tháng 9 năm 2015.
  39. ^ “King Simeon II of Bulgaria Photos – Zimbio”. M.zimbio.com. Lưu trữ bản gốc ngày 17 tháng 2 năm 2015. Truy cập ngày 22 tháng 7 năm 2015.
  40. ^ “Н.В. Цар Симеон II | Новини -> Н.В. Цар Симеон ІІ получи медал и грамота в чест на 125-ата годишнина на 9-и пехотен полк на Княгиня Клементина”. Kingsimeon.bg. Bản gốc lưu trữ ngày 23 tháng 2 năm 2015. Truy cập ngày 22 tháng 7 năm 2015.
  41. ^ “Н.В. Цар Симеон II | Новини -> Негово Величество получи почетния знак на българските читалища”. Kingsimeon.bg. Bản gốc lưu trữ ngày 23 tháng 2 năm 2015. Truy cập ngày 22 tháng 7 năm 2015.
  42. ^ “Н.В. Цар Симеон II | Новини -> Н. В. Цар Симеон ІІ бе удостоен с наградата на Паневропейския съюз за големия му принос за европейската интеграция на България”. Kingsimeon.bg. 18 tháng 11 năm 2010. Bản gốc lưu trữ ngày 10 tháng 1 năm 2011. Truy cập ngày 22 tháng 7 năm 2015.
  43. ^ “Н.В. Цар Симеон II | Новини -> Под заглавие "Ексклузивно от Букурещ – Симеон II посрещнат с почести" списание Hello публикува три страници за посещението на Техни Величества в румънската столица”. Kingsimeon.bg. 16 tháng 12 năm 2012. Bản gốc lưu trữ ngày 23 tháng 2 năm 2015. Truy cập ngày 22 tháng 7 năm 2015.
  44. ^ “Simeón de Bulgaria recibe el título de hijo adoptivo de Madrid”. El Mundo. 30 tháng 9 năm 2004.
  45. ^ Servare et Manere (13 tháng 10 năm 2023). “HM Tsar Simeon II of the Bulgarians became the laureate of the highest honour of Servare et Manere”. Tree of peace / Strom pokoja (bằng tiếng Anh). Truy cập ngày 1 tháng 11 năm 2023.
  46. ^ “Негово Величество прие в двореца Врана генералния секретар и основател на словашката неправителствена организация "Servare et Manere" г-н Марек Собола | Н.В. Цар Симеон II”. Негово Величество прие в двореца Врана генералния секретар и основател на словашката неправителствена организация „Servare et Manere" г-н Марек Собола | Н.В. Цар Симеон II (bằng tiếng Bulgaria). Truy cập ngày 1 tháng 11 năm 2023.
  47. ^ “Н.В. Цар Симеон II | Новини -> Царят е патрон на Деня на България в Загреб”. Kingsimeon.bg. 24 tháng 5 năm 2010. Bản gốc lưu trữ ngày 23 tháng 2 năm 2015. Truy cập ngày 22 tháng 7 năm 2015.
  48. ^ Sobola, Marek (2017). Príbeh svätojánsky, Socha sv. Jána Nepomuckého v Divine / The Story of St. John, Statue of St. John of Nepomuk in Divina / ដំណើររឿងរបស់ St. John, រូបចម្លាក់ St. John Nepomuk នៅក្រុង Divina / Die Johannisgeschichte, Die Staute des hl. Johannes Nepomuk in Divina / Историята на св. Ян, Статуята на св. Ян Непомуцки в Дивина. Slovakia: Servare et Manere, o. z. & Kysucké múzeum v Čadci. tr. 77–79. ISBN 978-80-972614-3-6.
  49. ^ “Biskup Galis požehnal obnovenú sochu sv. Jána Nepomuckého v Divine”. tkkbs.sk. Lưu trữ bản gốc ngày 2 tháng 7 năm 2017. Truy cập ngày 29 tháng 7 năm 2017.

Thư mục

[sửa | sửa mã nguồn]
  • Ramon Perez-Maura, El rey possible: Simeon de Bulgaria, Belacqua, Madrid, 2002 (ISBN 8495894238)
  • Simeon II de Bulgarie, Sébastien de Courtois, Un destin singulier, Flammarion, 2014 (ISBN 9782081314672)

In addition to the books listed in the References, the following may be mentioned:

  • Walter J.R. Curley, Monarchs in Waiting. London: Hutchinson & Co., 1975. (pp. 23–25: "Bulgaria: His Majesty King Simeon II")
  • Pashanko Dimitroff, Boris III of Bulgaria 1894–1943. London, 1986. ISBN 0-86332-140-2
  • Charles Fenyvesi, Royalty in Exile. London: Robson Books, 1981. (pp. 153–171: "Czar Simeon of the Bulgars") ISBN 0-86051-131-6
  • Stephane Groueff Crown of Thorns, Lanham MD. and London, 1987. ISBN 0-8191-5778-3
  • Gregory Lauder-Frost, The Betrayal of Bulgaria, Monarchist League Policy Paper, London, 1989.
  • Robert K. Massie and Jeffrey Firestone, The Last Courts of Europe. New York: Greenwich House, 1983. ISBN 0-517-41472-4
  • The Daily Telegraph, Obituary for "HM Queen Ioanna of the Bulgarians", London, 28 February 2000.

Liên kết ngoài

[sửa | sửa mã nguồn]