Bước tới nội dung

Nocturnes (Chopin)

Bách khoa toàn thư mở Wikipedia

Frédéric Chopin là một nhà soạn nhạc có thành công lớn trong việc sáng tác các tác phẩm dành cho piano độc tấu, từ đó truyền tải những suy nghĩ, tư tưởng của bản thân mình. Trong các thể loại Chopin đã sáng tác dành cho piano độc tấu, không thể không kể tới các bản nocturne.

Quá trình sáng tác

[sửa | sửa mã nguồn]

Chopin đã viết tổng cộng 21 bản nocturne. Quá trình sáng tác thể loại này của ông kéo dài từ năm 1827 đến năm 1846.

Phong cách của Chopin trong các bản nocturne

[sửa | sửa mã nguồn]

Nếu như trước Chopin, nocturne chỉ là một thể loại nhỏ cả về tư duy lẫn bút pháp piano thì khi Chopin, nocturne đã mang màu sắc mới: màu sắc của tính kịch. Các bản nocturne của nhà soạn nhạc người Ba Lan tỏa ra một sức mạnh to lớn của những tình cảm trữ tình, của những xúc động bi thương trào dâng, hoặc là những lời than thở, nhớ thương. Các tác phẩm đó phong phú về hình tượng âm nhạc và sức tưởng tượng mãnh liệt, với một nội dung cực kỳ sâu sắc[1].

Danh sách các bản nocturne của Chopin

[sửa | sửa mã nguồn]
Số Opus Cung nhạc Năm sáng tác Năm xuất bản
1 Op. 9 No. 1 Si giáng thứ 1830-1832 1833
2 Op. 9 No. 2 Mi giáng trưởng 1830-1832 1833
3 Op. 9 No. 3 Si trưởng 1830-1832 1833
4 Op. 15 No. 1 Fa trưởng 1830-1832 1833
5 Op. 15 No. 2 Fa thăng trưởng 1830-1832 1833
6 Op. 15 No. 3 Sol thứ 1833 1833
7 Op. 27 No. 1 Đô thăng thứ 1835 1835
8 Op. 27 No. 2 Rê giáng trưởng 1835 1837
9 Op. 32 No. 1 Si trưởng 1837 1837
10 Op. 32 No. 2 La giáng trưởng 1837 1837
11 Op. 37 No. 1 Sol thứ 1838 1840
12 Op. 37 No. 2 Sol trưởng 1839 1840
13 Op. 48 No. 1 Đô thứ 1841 1841
14 Op. 48 No. 2 Fa thăng thứ 1841 1841
15 Op. 55 No. 1 Fa thứ 1842-1844 1844
16 Op. 55 No. 2 Mi giáng trưởng 1842-1844 1844
17 Op. 62 No. 1 Si trưởng 1846 1846
18 Op. 62 No. 2 Mi trưởng 1846 1846
19 Op. 72 No. 1 Mi thứ 1827-1829 1855
20 Op. Posth 1 No. 16 Đô thăng thứ 1830 1870
21 Op. Posth 2 No. 8 Đô thứ 1837 1870

Chú thích

[sửa | sửa mã nguồn]
  1. ^ Từ điển tác giả, tác phẩm âm nhạc phổ thông, Vũ Tự Lân, xuất bản năm 2007, trang 58